Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Chúng ta rồi sẽ lại cũ, sẽ đóng bụi và bị lãng quên

Có chút thổn thức, và vui mừng, vì những con người ngày cũ bỗng nhiên lại tề tựu, sum vầy vui vẻ. Như khoảng cách giữa ngày xưa và ngày nay bỗng tan mất, những nông nổi hóa hư vô.


CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM:


Tuổi trẻ là những tháng ngày người ta được phép ngông ngạo, được phép bất chấp, được phép mắc sai lầm. Chỉ là để sống, để thể hiện, để “trẻ” theo cách riêng của bản thân. Ta được phép băng qua nhau, được phép gầy dựng để sống hết mình hết sức, được phép đập nát, phá tan và vung vất những mảnh vỡ. Được phép thử tất cả những loại hoa trái, từ ngọt đến đắng, từ lành đến độc, từ đại trà đến quả cấm.

Ta sống và thử với vận tốc tối đa, chỉ sợ những tháng nay trẻ người đi qua, không kịp dấn thân, không kịp trải nghiệm. Càng lo sợ hơn sau những ngày còn trẻ, ta không có câu chuyện nào để kể lại, nỗi đau nào để khắc khoải, niềm vui nào để mỉm cười tự tại, không có những vệt sẹo như một lời nhắc nhở và không có những tình người giản dị để tri ân. Nhưng đôi lúc, lại vì cái nông nổi mà vội buông rơi những điều thực sự ý nghĩa. Vì những hơn thua vụn vặt mà làm rạn nứt tin yêu. Vì ôm chặt cái tôi mà gây thương tổn cho những đồng loại khác.

Tuổi trẻ người thấy không, thời gian bước qua chưa bao giờ tạo ra những giá trị vô nghĩa cả. Tôi vẫn biết cuộc đời vẫn sẽ sắp xếp và khoan dung những tâm hồn non nớt như những chú ngựa con giữa bạt ngàn đồng dại. Người vẫn để chúng tôi sống với giá trị riêng, cùng với những va vấp và rèn giũa tâm hồn qua những nỗi đau. Để chạm đến trưởng thành như chú ngựa cứ mải miết chạy về phía mặt trời nơi xa.

Thế nào mới là trưởng thành? Không bao giờ có một thước đo rõ ràng và xác đáng. Chỉ có chúng ta ở đây, tìm thấy nhau qua lớp bụi thời gian, khi ta học rõ và hiếu lắm bài học của người, của đời, của chính ta. Bài học về sự khoan dung và lạc quan. Bài học về cách nhìn nhận những điều tốt đẹp trường tồn đứng bên cạnh những khiếm khuyết nhất thời. Bài học về thứ tha và hòa nhập. Những bài học chứa đựng giá trị trưởng thành.

Tuổi trẻ rồi sẽ lại cũ, sẽ đóng bụi và bị lãng quên. Nhưng cần phải như vậy, cần phải “để dành” đến một lúc nào đó, đôi tay chúng ta đủ chai sạn, đủ ôn nhu để tìm về những ngày cũ, để phủi đi lớp bụi dày và mân mê những tháng năm như một báu vật vô giá.

Còn bây giờ, thì hãy sống đi. Chúng ta vẫn đang đếm những ngày trẻ dại, vẫn đang cố gắng đóng băng những khoảnh khắc giá trị mãi mãi, vẫn đang miệt mài tìm thấy và sửa đi những lỗi sai cũng như biết tin vào những sớm mai.

Tuổi trẻ à, dẫu thời gian có là liều thuốc độc, xin uống hết những ngày mai và không bao giờ dừng lại…

BÀI VIẾT ĐƯỢC XEM NHIỀU:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét