CHO THUÊ HỘI TRƯỜNG 150 CHỖ - 200 CHỖ

Phòng hội trường thiết kế sang trọng, phù hợp với mô hình tổ chức hội thảo, tranning, toạ đàm...

CHO THUÊ HỘI TRƯỜNG 50 CHỖ - 80 CHỖ

Phòng hội trường diện tích 110m2, phù hợp với các buổi họp, hội nghị...

CHO THUÊ HỘI TRƯỜNG 90 CHỖ - 140 CHỖ

Phòng hội trường được trang bị đầy đủ bàn ghế, phù hợp với các khoá học cao cấp, đào tạo, tranning...

CHO THUÊ HỘI TRƯỜNG 150 CHỐ - 200 CHỖ

Phòng hội trường có đầy đủ sân khấu, thiết kế sang trọng, đầy đủ trang thiết bị, phù hợp với các buổi giao lưu, toạ đàm, họp báo...

CHO THUÊ HỘI TRƯỜNG TỔ CHỨC SỰ KIỆN

Phòng hội trường có không gian thoáng đãng, sang trọng, trang bị đầy đủ máy chiếu, âm thanh, hệ thống ánh sáng sự kiện... .

CHO THUÊ HỘI TRƯỜNG ĐÀO TẠO - TRAINNING THEO NHÓM

Phòng hội trường được thiết kế riêng cho những lớp học theo nhóm, được trang bị đầy đủ thiết bị đào tạo hiện đại nhất ....

CHO THUÊ HỘI TRƯỜNG 300 chỗ - 500 chỗ

Phòng hội trường có diện tích từ 500m2 - 700m2, sân khấu, sảnh hội trường rộng rãi sang trọng ...

CHO THUÊ PHÒNG HỌP

Phù hợp với các cuộc nội bộ, gặp gỡ khách hàng, kí kết hợp đồng, phỏng vấn...

Hiển thị các bài đăng có nhãn Giaitri. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giaitri. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015

Tiền bạc không quan trọng bằng có một tri kỷ trong đời...

Suy cho cùng, con người cần lắm cho mình một tri kỉ, cùng mình đối diện với gian truân thử thách, và rồi, cùng mình cười hạnh phúc khi những vấn đề trở nên nhỏ nhặt... Cùng bên nhau đến suốt đời.

Có thể bạn quan tâm:
Mách nhỏ anh nghe, chàng trai có ý định cùng em sánh bước, bên nhau đến cùng trời cuối đất. Nếu thực sự yêu, hãy hỏi em cần gì, khi đó, em sẽ nói cho anh biết mà không cần phải khổ sở rào đoán. Và tốt nhất cũng đừng đánh đồng em cũng như bao người con gái, cần một anh chàng giàu có. Khi yêu, ta hãy ngừng áp đặt quan điểm vào nhau, nhé!

Tiền với em là một phương tiện nuôi thân cho kiếp sống mình được thêm thoải mái. Nhưng tiền không là mục đích cuối cùng để em quyết định ở cạnh anh.

Em không cần một người cầm một xấp tiền với thái độ khinh khỉnh người khác. Em sẽ ngưỡng mộ và tự hào về một người đặt tờ tiền lẻ vào tay người ăn xin bằng tất cả chân tình và sự trân trọng họ. Ông bà ta vẫn hay dạy, cách cho hơn của đem cho. Bởi lẽ, khi anh có thể thương xót những người xin ăn thì sẽ có thể hiểu và cảm thông với những người thân chân lấm tay bùn, quần quật kiếm sống nơi làng quê em.

Em không cần một người sống phó mặc cho định mệnh. Em luôn tôn kính và trân trọng người sống có lý tưởng, luôn phấn đấu cho tương lai. Và hãy là người hiểu giá trị của đồng tiền chứ không phải một người coi tiền quan trọng hơn mạng sống con người nhé.


Và đặc biệt, em sẽ yêu một người dùng thời gian và chân tình ở cạnh bên em. Anh thấy đó, biết bao chàng trở về trong hào hóa bóng loáng sau khi tỏ tình thất bại. Về để rồi thấy cô gái mình yêu đang ở cạnh bên một chàng trai khác so ra thì kém xa mình về mọi mặt tài chính. Bởi lẽ suy cho cùng, mỗi người luôn cần một người bên cạnh mình trên chuyến hành trình mang tên cuộc đời, cùng xóa tan nỗi cô độc trong nhau. Cùng nhau đối diện với những gian truân, thử thách và rồi cùng hạnh phúc bên nhau.

Một tô cháo khó nuốt lúc em bệnh nặng cùng ánh mắt lo lắng trị giá hơn nhiều số tiền sáu số không mà chẳng thấy anh đâu.

Nếu không thể chở em đi làm mỗi ngày, hãy giúp em dắt xe ra khỏi nhà vào mỗi sáng. Một cái hôn tạm biệt bao giờ cũng ấm hơn chiếc máy điều hòa trong chiếc xe hơi mà tài xế chẳng phải là anh.


Hãy kề bên em, hoặc trái tim, khối óc của anh hãy dành cho em tình yêu thương. Khi biết trái tim anh luôn kề bên, khi biết anh luôn dõi theo, em sẽ thêm vững lòng mà kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi mỗi tối anh về, pha cho em ly sữa nóng, ép em uống mỗi đêm vì sợ em khó ngủ.

Đợi anh rảnh rỗi mỗi cuối tuần, ta dạo công viên, họp mặt bạn bè hoặc du lịch đây đó.

Đợi tin nhắn hài hước mỗi lúc nghỉ trưa.

Đợi một tâm hồn đáng trọng.

Đợi một trái tim hiền lành.

Đợi một nụ cười ấm áp.

Và đợi một vòng tay ấm nồng.

Thế đấy, em cần anh, không phải cần rất nhiều tiền mà cần rất nhiều tình, tình của anh. Anh à, kiếm đủ tiền thôi và cân bằng hạnh phúc đôi ta nhé!

Gió

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Phụ nữ 25

Phụ nữ 25 đã ít phán xét cuộc đời theo cách nhìn chủ quan của riêng họ hơn, mà cố gắng nhìn nhận vấn đề đa chiều trên quan điểm của những người trong cuộc. Phụ nữ 25 đột nhiên yêu gia đình hơn bao giờ hết, vì sợ một ngày mình hoặc họ sẽ lập tức đi xa theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

Bạn đã gần 25 chưa?

Phụ nữ 25 thường mong đợi nhiều hơn là can đảm đi tìm kiếm thứ mình cần như những ngày còn xuân trẻ.

Phụ nữ 25 thường an phận hơn là máu lửa bay nhảy cho thoả một vùng trời.

Phụ nữ 25 thường thích nấu nướng, cắm hoa, nghe những bản nhạc nửa vàng nửa trẻ và đọc thật nhiều sách hơn là đốt toàn bộ thời gian vào những trò giải trí vô bổ.

Phụ nữ 25 thích cafe một mình ( dù có hay ko có người yêu ) hơn là bù khú bè bạn, lẫn lộn lạ quen ở những không gian ngột ngạt.

Phụ nữ 25 khao khát nhiều hơn là hi vọng, và thường khát khao những thứ họ sợ sẽ không có cơ hội làm nữa khi đã trở thành một bà nội trợ đúng nghĩa.

Phụ nữ 25 yêu chậm và cố gắng dung hoà một mối quan hệ hơn là ra sức bảo bọc cái tôi và dễ dàng lãng phí những yêu thương.

Phụ nữ đến 25 mà chưa tìm được niềm yêu cũng bắt đầu lo sợ, nhưng chung quy cũng do họ chưa bước ra được khỏi những lề lối của bản thân.

Phụ nữ 25 thường không còn nhiều thời gian cho những chuyện phím phẩy, bê tha, loạn lạc...

Phụ nữ 25 đã ít phán xét cuộc đời theo cách nhìn chủ quan của riêng họ hơn, mà cố gắng nhìn nhận vấn đề đa chiều trên quan điểm của những người trong cuộc.

Phụ nữ 25 đột nhiên yêu gia đình hơn bao giờ hết, vì sợ một ngày mình hoặc họ sẽ lập tức đi xa theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Phụ nữ 25 học cách lắng nghe nhiều hơn là thể hiện.

Phụ nữ 25 biết nhận ra những dấu hiệu của cơ hội trong đời và cố gắng không để nó trở thành sai lầm, vì họ có quá kiệm thời gian để làm lại từ đầu.

Phụ nữ 25 vẫn còn trẻ con ở 1 vài ngóc ngách mà phải đến khi họ trở thành 30 thì mới hiểu được.

Phụ nữ 25 trưởng thành theo cách riêng của họ nhưng dĩ nhiên không theo kiểu mà thiên hạ trông chờ.

Bạn đã gần 25 chưa?

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

Món quà của cuộc sống

Có lẽ cuộc sống muốn chúng ta chọn lầm người trước khi gặp được đúng người để rồi chúng ta mới biết cảm ơn món quà của cuộc sống.

Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại , một cánh cửa khác mở ra, nhưng thường người ta chỉ tập trung vào cánh cửa đã đóng mà không để ý cánh cửa đã đóng mà không để ý cánh cửa kia đã mở ra rồi.

Đôi khi cái gì đó vuột khỏi tầm tay rồi chúng tay rồi chúng ta mới biết rằng mình đã từng có nó, và mới cảm nhận được rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa biết bao với mình.

Hãy yêu một người bằng trọn vẹn trái tim mình mà không cần đáp lại. Đừng vội trong mong tình yêu đến mau chóng mà hãy kiên trì chờ cho đến khi tình yêu hiện hữu trong trái tim họ; nếu không thì bạn hãy an lòng vì trong tim bạn đã có nó rồi.

Có thể bạn chỉ mất một phút để say mê một người, và một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả một đời mới có thể quên được một người.

Đừng vì dáng vẻ bên ngoài, vì đó là lừa dối. Đừng vì của cải vật chất, vì có thể mất đi.Hãy tìm người nào đó có thể làm bạn mĩm cười, bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể làm một ngày âm u trở nên tươi sáng.

Có những giây phút trong đời khi bạn nhớ thương một người nào đó tha thiết đến nỗi bạn muốn mang người đó ra khỏi giấc mơ để ôm họ trong vòng tay thực tại. Hãy đi đến nơi nào bạn muốn; làm những gì bạn khát khao; trở thành những ai mà bạn mong muốn, bởi vì bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn mơ ước.

Hãy tự đặt mình trong vị trí của người khác. Nếu trong hoàn cảnh ấy bạn cảm thấy bị tổn thương, thì người khác cũng sẽ cảm nhận như vậy.

Một người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải là người có mọi thứ tốt nhất, mà là người biết tận hưởng và chuyển biến những gì xảy đến với những gì xảy đến với mình trong cuộc sống một cách tốt nhất.

Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết rơi lệ khi tổn thương, biết đau đớn khi mất mát, khi biết khát khao và nuôi dưỡng những giấc mơ, biết cố gắng làm lại khi thất bại, bởi vì chỉ có như vậy, mọi người mới biết trân trọng những gì đã và đang đến trong cuộc đời mình.

Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, đơm hoa kết trái bằng một nụ hôn và kết thúc bằng những giọt lệ buồn hay vui, thì tình yêu ấy đã cho bạn những kỷ niệm thật ấn tượng và sâu sắc, là dấu ấn tâm hồn và đánh dấu bước trưởng thành của bạn.

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Nửa trái dưa hấu - bài học về tình nghĩa vợ chồng

Bên trong miếng dưa chứa đựng một bài học lớn về cách ứng xử trong gia đình, khi trái tim đã nguội lạnh, con phải từng chút từng chút sưởi ấm cho nó, mỗi ngày đều luôn nhớ ủ ấm cho nó. Ngược lại khi trái tim đang ấm áp, con từng muỗng từng muỗng nước lạnh đổ vào nó thì một ngày nào đó nhất định sẽ khiến nó nguội lạnh. 

Vào buổi trưa một ngày nọ, tôi tan làm trở về nhà, nóng quá đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, mở tủ lạnh ra xem, không ngờ bên trong có nửa quả dưa hấu mát lạnh, tôi mừng rỡ và vội lấy ra ăn một cách ngon lành.
Đúng lúc này vợ tôi cũng trở về, vừa đi vào cửa nhà cô ấy vừa than thở: “Chết khát mất, nóng chết mất!”, mở tủ lạnh ra, cô ấy ngẩn cả người ra.
Tôi bảo với vợ là miếng dưa hấu đó tôi ăn rồi, nét mặt cô ấy thoáng một chút không vui, vội vã cầm ly đi rót nước uống, vừa nhấc ấm nước lên, bên trong cũng không còn một giọt nào.
Thế là cô ấy đột nhiên phát cáu: “Anh cũng không biết đun lấy một chút nước, về nhà lâu như thế làm gì ?” Tôi cũng giận dữ: “Sao cái gì cũng đều là tại tôi thế?”. Vì chuyện này mà hai chúng tôi chiến tranh lạnh mất một tuần mới hòa giải được.
Thứ bảy, tôi một mình trở về nhà bố mẹ tôi, họ vừa thấy tôi liền hỏi: “Sao một tuần nay bố mẹ không nhìn thấy vợ con rồi?”. Tôi liền đem câu chuyện giận dữ kể cho họ nghe từ đầu đến cuối. Mẹ tôi nghe xong liền trách mắng tôi, làm việc không nên chỉ có nghĩ đến bản thân mình mà không để ý đến người khác.



Tôi không cho là đúng: “Chỉ là ăn hết nửa quả dưa hấu thôi mà, có cái gì ghê gớm đâu.”

Bố tôi vừa cười vừa nói: “Con không cần phải biện bạch cho bản thân nữa, ngày mai là chủ nhật, cả hai đứa cùng tới đây một chuyến.”

Ngày hôm sau, tôi cùng vợ chở con trở lại nhà bố mẹ tôi.

Vừa vào cửa, bố tôi liền sai tôi đi mua dấm chua, đợi đến lúc tôi mua trở về, bố tôi nói vợ tôi đã đưa con ra ngoài rồi, nói xong bố tôi liền bê ra một nửa quả dưa hấu đưa cho tôi rồi nói: “Nhìn con nóng quá đầu chảy đầy mồ hôi rồi, mau ăn miếng dưa hấu giải khát đi.”

Nửa trái dưa hấu cũng chừng bốn năm cân, ông đưa cho tôi một cái thìa: “Ăn không hết thì để phần thừa còn lại cho vợ con về ăn”, tôi cầm lấy cái thìa rồi ăn lấy ăn để, ăn chưa đến một nửa, bụng đã căng lên rồi.

Lúc cả nhà ăn cơm, bố tôi mang ra hai miếng dưa hấu đặt lên bàn rồi nói với tôi: “Con xem xem chúng có gì khác nhau?”

Tôi rất bối rối, cẩn thận nhìn đi nhìn lại, một nửa là tôi vừa mới ăn, một nửa còn lại cũng là đã được ăn, nhìn một lúc lâu, cũng nhìn không ra kết quả gì, đành phải lắc đầu.

Bố tôi chỉ vào miếng dưa hấu nói: “Một nửa này là con ăn, còn nửa kia là vợ con ăn, bố đều nói cho hai đứa là, “nếu như ăn không hết, thì để phần thừa còn lại cho người kia ăn”. Con nhìn vợ con ăn như thế nào? Là dùng thìa xúc từ bên cạnh rồi vào phía bên trong, ăn hết một nửa, nửa còn lại để nguyên không động tới. Nhìn miếng của con xem, bắt đầu xúc từ chính giữa, ăn hết phần thịt ở chính giữa, để phần bên cạnh cho người khác ăn, người nào mà chẳng biết phần thịt ở chính giữa ngọt chứ? Từ việc nhỏ này mà xét thì thấy vợ của con có tấm lòng hơn con nhiều.”



Mặt tôi bỗng nhiên đỏ lên.

Bố tôi nói ý tứ sâu xa: “Cả một đời của hai người, liệu có thể có bao nhiêu việc to tát? Tình cảm vợ chồng thể hiện ở chỗ nào? Là thể hiện ở một giọt dầu, một thìa cơm, một thìa canh trong cuộc sống hàng ngày. Lần trước con vì việc ăn dứa hấu mà cãi nhau với vợ, lại còn bao biện hót như khướu, điều đó rõ ràng là con không đúng. Nếu như đổi lại là vợ con về nhà trước, nhất định nó sẽ để phần cho con một nửa.”

“Đừng xem đây là việc nhỏ, nó có thể phản ánh ra tấm lòng của một người, bên trong miếng dưa chứa đựng một bài học lớn về cách ứng xử trong gia đình, khi trái tim đã nguội lạnh, con phải từng chút từng chút sưởi ấm cho nó, mỗi ngày đều luôn nhớ ủ ấm cho nó. Ngược lại khi trái tim đang ấm áp, con từng muỗng từng muỗng nước lạnh đổ vào nó thì một ngày nào đó nhất định sẽ khiến nó nguội lạnh.”

“Con thử suy ngẫm xem, nếu như vợ con cũng giống như con, làm mọi việc đều không nghĩ đến con nữa, lâu dần, con sẽ thấy thế nào?”

Thực sự là một câu nói thức tỉnh một người trong mộng như tôi, tôi bỗng nhiên phát hiện ra rằng, thường ngày khi trở về nhà, đôi dép được để gọn gàng, nước trà đã để sẵn trên bàn, chiếc ô được để sẵn ngoài cửa ra vào khi trời mưa, đó đều là thể hiện tình cảm yêu thương của vợ tôi, nhưng còn tôi thì sao, lại cứ tùy tiện, coi như không nhìn thấy, không hiểu được những điều đó mà còn suy bụng ta ra bụng người.

Nghĩ ra những điều đó, tôi hổ thẹn vô cùng, tôi vội vàng bưng sủi cảo đã lạnh ra đưa cho vợ: “Cái này không còn nóng nữa rồi, em ăn trước đi!”



Vợ tôi cười: “Anh chỉ giả bộ một chút trước mặt bố mẹ thôi.”

Bố tôi cũng cười: “Có thể hạ quyết tâm đóng giả như thế cả đời thì là người chồng tốt rồi.”

Tình yêu thương phải được thể hiện qua lại giữa đôi bên với nhau, hãy cảm thông với một nửa của bạn, đừng cho rằng mọi chuyện là họ cố tình gây sự với mình, mà hãy suy ngẫm tìm sai sót của bản thân mình.

Hạnh phúc không phải là ở trong một căn nhà lớn bao nhiêu mà là bên trong căn nhà có bao nhiêu tiếng cười hạnh phúc.

Hạnh phúc không phải là lái một chiếc xe rất sang trọng, mà là người lái xe có thể bình an trở về nhà.

Hạnh phúc không phải là yêu một người vô cùng xinh đẹp, mà là yêu một người có vẻ mặt cười sáng lạng.

Hạnh phúc không phải là nghe được bao nhiêu lời nói ngọt ngào, mà là lúc tổn thương có thể có người nói với bạn rằng: “Không sao cả, có anh ở đây rồi.”

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Sự tích hoa hồng

Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vương ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.

Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng. Vì muốn hoàng đế lảng quên với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu . Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc nào cũng hết lời khuyên răn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ quan lại rất ghét hoàng hậu, nhưng không làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng.

Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn gièm pha với nhà vua rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin này ra ngoài cho toàn dân.

Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đem con đi khỏi hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn trú, hoàng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình để che chở cho đứa con thơ. Với bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hoàng hậu không biết làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng.

Đứa bé nằm bên mẹ không ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời làm Thượng Đế động lòng ngó xuống trần gian. Khi thấy hoàn cảnh thương tâm đó, Thượng Đế nổi giận vì lòng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và muôn cầm. Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn mọc đầy người, để suốt đời không ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng. Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lòng tham ngày càng to lớn, họ cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lòng vị kỷ đó bằng sự cô đơn khủng khiếp dằn vật tâm linh.

Một ngày kia, nghe tin vương quốc này đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp lực bắt đem một toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn quân chạy về hoàng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem quân cố chiếm lại thành trì nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bỏ mình chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã không nghe lời hoàng hậu khuyên ngày trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vô tội của mình ngày xưa. Rồi nhà vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngoài thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh sĩ.

Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch không thi hành được vì không thể nào giả mạo được lớp gai cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.

Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng:

"Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt !..."

Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngoài thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thô che kín thân thể mà không ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng yên thật lâu bên nhà vua mà không nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng:

"Thưa phụ hoàng, con đây !".

Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thô che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ôm người thật chặt vào lòng, mặc cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại . Và kỳ diệu hơn nữa, lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ xuống.

Sau đó vị hoàng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước đến người đứng gần mình nhất, vị hoàng tử ôm lấy người đó và nói:

"Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau".

Rồi cứ thế từ người này sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ôm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quỵ xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng quỳ xuống bên chàng mà nói:

"Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai này trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi".

Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng Đế phán rằng:

"Lành thay ! Các người hiểu được tình yêu thương chân thật và bỏ đi lòng tị hiềm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy".

Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người còn lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hoàng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền hòa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng:

"Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..."

Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác của chàng vừa được chôn dưới lòng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim muông, cầm thú kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu thương và hạnh phúc. Và người ta gọi loài hoa đó là hoa Hồng.

Và mãi mãi đến ngày nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, loài hoa đó vẫn tượng trưng cho sự yêu thương.
~ST~

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

Những điều đừng bao giờ đánh mất

Cuộc sống của chúng ta lúc nào cũng đầy những khó khăn và thử thách, nhưng đừng vì vậy mà bạn bận rộn đến mức đánh mất những điều nhỏ nhoi nhưng vô cùng ý nghĩa trong cuộc sống này nhé! 

Có thể bạn muốn đọc:
Đừng bao giờ đánh mất niềm tin: dù cuộc sống đối xử với bạn như thế nào bạn cũng đừng bao giờ đanh mất niềm tin vào chính mình, vào người khác và vào chính cuộc sống nhé! Bởi vì nếu đánh mất niềm tin là bạn đã đánh mất tất cả rồi đấy!

Đừng bao giờ đánh mất niềm hi vọng: Nếu còn hi vọng nghĩa là bạn vẫn còn chờ đợi vào ngày mai, chỉ khi chúng ta không còn điều gì để hi vọng nữa thì lúc ấy cuộc sống với chúng ta chẳng còn giá trị gì! Thế nên, đừng đánh mất niềm hi vọng của mình bạn nhé! Chí ít nó sẽ giúp bạn có thêm động lực để vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất cả cuộc đời!

Đừng bao giờ đánh mất giấc mơ của chính mình: bởi vì giấc mơ là kim chỉ nam cho cuộc đời của bạn. Nếu đánh mất nó nghĩa là cuộc đời bạn sẽ trôi vô định và bạn cũng không thể biết được mình là ai. Và dù khó khăn như thế nào, vất vả ra sao bạn cũng đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình!


Đừng bao giờ đánh mất người bạn tin tưởng nhất: chúng ta sống trên đời ai cũng cần có một người hiểu mình nhất, thông cảm và an ủi khi chúng ta gặp những khó khăn trong đời! Bất kể người đó là ai, với người xung quanh họ là người ra sao miễn là với bạn họ thực sự là một người bạn đáng tin cậy thì đừng bao giờ đánh mất họ. Bời vì trong những giây phút chúng ta tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất sẽ luôn có người bên cạnh ta, lắng nghe chúng ta nói!

Đừng bao giờ đánh mất hạnh phúc gia đình: và rằng bạn giàu có bao nhiêu, thành công đến thế nào thì bạn cũng chỉ là một kẻ thất bại nếu gia đình không hạnh phúc, không có sự đồng thuận và tin yêu lẫn nhau! Bạn nghĩ sao nếu hạnh phúc gia đình bị phá vỡ bởi công việc? Chúng ta sống cả đời điều gì làm nên sự tôn kính của một người? Đó chính thành danh trong công việc, hạnh phúc với gia đình và mẫu mực với những người xung quanh! Nếu chỉ thành công trong công việc thì bạn vẫn chưa phải là một người thành công trong cuộc đời!

Đừng bao giờ đánh mất sự chân thành: cuộc sống giả dối có mang lại cho bạn cuộc sống hạnh phúc không? Chắc chắn là không rồi! Chúng ta chỉ tìm được hạnh phúc khi đối xử chân thành với người khác và cũng được người khác đối xử lại như vậy!

Còn rất nhiều điều bạn đừng bao giờ đánh mất, thế nên hãy biết quý trọng cuộc sống của mình và người khác để đừng bao giờ phải nói hối tiếc vì những gì đã qua! Hãy sống và yêu thương cuộc sống của bạn!

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

3 x 8 = 23 ??



Nhan Uyên ham học hỏi, là một đệ tử của Khổng Tử, tính tình tốt bụng. Một ngày nọ, trên đường đi làm việc, Nhan Uyên thấy một đám đông ồn ào trước cửa tiệm vải. Anh bước đến hỏi, mới biết là đang có tranh chấp giữa người mua và người bán vải. Chỉ nghe người mua hét lớn: 

“Ba nhân tám là 23, sao ông cứ đòi ta 24 đồng?” 

Nhan Uyên đến trước mặt người mua, lễ phép nói: 

“Vị đại ca này, ba nhân tám là 24, sao có thể là 23 được? Anh tính sai rồi, không nên cãi lộn ầm ĩ nữa”. 

Người mua không phục, chỉ thẳng mặt Nhan Uyên nói: 

“Ai cần ngươi phân xử hay sao? Ngươi biết tính toán sao? Muốn phân xử chỉ có cách tìm Khổng phu tử, đúng hay sai hãy để ông ấy định đoạt. Đi! ta hãy tìm ông ấy để phân xử”. 

Nhan Uyên đáp: 

“Được. Nếu Khổng phu tử nói anh sai, vậy xử lý sao?” 

Người mua nói: “Nếu ta sai, hãy lấy đầu ta. Nhà ngươi sai thì sao?” 

Nhan Uyên trả lời: “Nếu tôi sai, tôi sẽ từ quan”. 

Hai người đánh cuộc với nhau như thế, cũng đã tìm gặp được Khổng Tử. 

Khổng Tử nói: “Ba nhân tám là 23”, Nhan Uyên lòng không phục. 

Khổng Tử hỏi rõ tình huống, rồi quay sang Nhan Uyên cười nói: “Ba nhân tám là 23 đó! Nhan Uyên, con thua rồi, lấy mũ quan xuống đem cho người ta đi”. 

Nhan Uyên trước giờ chưa bao giờ cãi lại sư phụ. Nghe Khổng Tử nói mình sai, anh đành tháo mũ xuống giao cho người mua kia. Người mua nhận mũ, đắc ý rời đi. 

Đối với lời phân xét của Khổng Tử, Nhan Uyên biểu hiện là tuân theo, nhưng trong tâm lại không phục. Anh cho rằng Khổng Tử già rồi đâm ra hồ đồ, liền không muốn ở lại học tập Khổng Tử nữa. 

 Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay lại lấy cớ nhà có việc muốn xin nghỉ học…Khổng Tử rất rõ tâm tư Nhan Uyên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Trước khi đi, Nhan Uyên quay lại cáo biệt Khổng Tử. Khổng Tử muốn Nhan Uyên trở về nhà bình an, cũng dặn dò hai câu: “Cổ thụ nghìn năm không náu thân, sát nhân không rõ chớ động thủ”. Nhan Uyên đáp lại một câu: “Con xin ghi nhớ”, rồi rời đi. 

Trên đường về, gió thổi mây dâng, sấm rung chớp giật, trời muốn đổ mưa to. Nhan Uyên tiến đến một cây đại thụ mục rỗng bên ven đường, muốn tránh mưa. Anh đột nhiên nhớ lại lời Khổng Tử đã nói: “Ngàn năm cổ thụ không náu thân”… Nghĩ thầm, sư đồ một lòng, anh nghe theo lời sư phụ, tránh xa khỏi cái cây rỗng. Vừa rời đi không xa thì nghe một tiếng sấm, sét đã đánh tan cây cổ thụ kia. Nhan Uyên kinh ngạc: “Câu đầu sư phụ nói đã ứng nghiệm sao? Chẳng lẽ ta còn có thể sát nhân ư?” 

Khi về tới nhà thì trời cũng đã khuya. Không muốn kinh động người nhà, Nhan Uyên dùng bảo kiếm mang theo bên người để đẩy chốt cửa phòng nơi thê tử của anh đang ngủ. Đến bên giường, sờ lại thấy hai người nằm hai bên giường. Nhan Uyên vô cùng tức giận, giơ kiếm định chém, lại nghĩ đến câu nói thứ hai của Khổng Tử: “Sát nhân không rõ chớ động thủ”, bèn đốt đèn lên xem, hóa ra một người là thê tử, người kia là muội muội của anh. 

Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay trở lại, thấy Khổng Tử liền quỳ xuống nói: “Sư phụ, hai câu người nói đã cứu ba người là con, vợ con và muội muội của con đó! Sao người lại biết trước chuyện sẽ xảy ra vậy?” 

Nhan Uyên cảm thấy kính phục sâu sắc, cũng đã biết được ẩn ý của Khổng Tử. Khổng Tử đỡ Nhan Uyên dậy và nói: “Ngày hôm qua thời tiết khô nóng, đoán chừng sẽ có cơn dông, nên ta nhắc nhở con: “Ngàn năm cổ thụ không ai náu thân”, con lại mang khí bực trong người, trên thân đeo bảo kiếm, cho nên ta khuyên con “sát nhân không rõ chớ động thủ”. 

Nhan Uyên vừa vái lạy vừa nói: “Sư phụ liệu sự như thần, đệ tử mười phần kính nể!” 

Mạng người quan trọng hay địa vị quan trọng? 

Khổng Tử lại nói tiếp: “Ta biết rõ con xin phép về nhà nghỉ là mượn cớ, thật ra cho rằng ta đã già nên hồ đồ rồi, không muốn học ta nữa. Con nghĩ xem, ta nói ba nhân tám bằng 23 là đúng, con thua, bất quá là thua cái mũ quan kia, nếu ta nói ba nhân tám bằng 24 mới đúng, người mua kia thua, đây là một mạng người đó. Vậy con nói xem, chức vị quan trọng hay mạng người quan trọng hơn?” 

Nhan Uyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, quỳ gối trước mặt Khổng Tử mà thưa: “Sư phụ trọng đại nghĩa coi nhẹ tiểu tiết, đệ tử còn tưởng rằng Sư phụ vì lớn tuổi mà thiếu minh mẫn, đệ tử hổ thẹn vạn phần”.  

Từ đó về sau, bất luận Khổng Tử đi đến đâu, Nhan Uyên theo đến đó không rời sư phụ. 

Trong một bài hát tuyệt vời của Khắc Lý Lâm: “Nếu như mất đi bạn, được cả thế giới cũng để làm gì?” 

Cũng như vậy, đôi khi bạn tranh đấu giành được điều bạn cho là lẽ phải, nhưng điều mất đi có lẽ còn quan trọng hơn, 

Luôn luôn phân rõ sự tình nặng nhẹ, đừng gắng sức tranh giành, rồi sau hối hận không kịp. 

Rất nhiều chuyện không cần tranh giành, lùi một bước biển rộng trời cao. 

Hơn thua với khách hàng, thắng ấy cũng là thua (khi sản phẩm mới cần đổi mẫu, bạn sẽ biết). 

Hơn thua với ông chủ, thắng ấy cũng là thua (cuối năm lúc đánh giá thành tích, bạn sẽ biết). 

Hơn thua với người già, thắng ấy cũng là thua (người ta không để ý tới bạn đâu, bạn vẫn phải tự mình làm thôi). 

Hơn thua với bằng hữu, thắng ấy cũng là thua (làm không tốt sẽ mất đi một người bạn). 

Lá trà nhờ nước sôi mới có thể tỏa ra mùi hương thơm ngát, Sinh mệnh vượt qua bao trắc trở, mới để lại tiếng thơm cho đời… Hiểu được điều đó sẽ luôn luôn cảm ơn cuộc đời… vậy là hạnh phúc nhất đấy. Giáo dục là một vấn đề vô cùng trọng yếu, Bất luận điều gì chưa rõ, hãy cùng nhau bàn bạc giải quyết. Nếu không, sai một niệm có thể sẽ hỏng một đời… Thật là những suy nghĩ sâu sắc!

ĐỌC THÊM:

 

 

 


Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Lương tâm là vô giá


Hà Tam là lái xe chở hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên “khực” một cái rồi dừng lại. Hỏng rồi! Hà Tam xuống xe đến bên vệ đường vác hai hòn đá to chặn bánh sau lại rồi chui vào gầm sửa xe. Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì xong. Hà Tam lên xe nổ máy chuẩn bị đi tiếp.   


Đúng lúc đó có một ông lão chăn bò bên cạnh đường chạy đến đập đập tay vào cửa xe, nói rất to: “Này anh lái xe, anh đánh rơi đồ kìa!”. Ông lão vừa nói vừa chỉ chỉ về phía sau xe. Hà Tam đoán ông lão nhắc đến hai hòn đá chặn bánh sau xe mà mình vác ra lúc nãy. Hà Tam toét miệng cười, nói do vội đi nên quên mất. Nói vậy song anh ta vẫn cố ý nhấn ga cho xe chạy.

Ông lão vừa đuổi theo vừa quát to: “Anh làm người như thế à? Làm người phải có lương tâm chứ? Anh bỏ hai hòn đá to ở trên đường để cho người ta…”
Những lời trách cứ của ông lão chăn bò bị bỏ lại cùng đám bụi phía sau xe. Hà Tam cười thầm trong bụng: Lương tâm giá bao nhiêu tiền một cân?
Chạy hơn trăm cây số vào thành phố, đến trạm kiểm tra của cảnh sát, Hà Tam hết sờ túi này lại nắn túi nọ, tìm mãi không thấy giấy phép lái xe đâu. Hà Tam thừ người ra: Giấy phép lái xe rõ ràng là để trong chiếc ví da lúc nào cũng mang trong người, vậy sao lại tìm không thấy? Cẩn thận nhớ lại, Hà Tam mới chắc là chiếc ví da đã bị rơi khi mình chui vào gầm xe sửa chữa. Đành phải để xe lại trạm cảnh sát, Hà Tam vội vã vẫy taxi quay lại chỗ sửa xe.

Khi quay lại chỗ sửa xe ban sáng, Hà Tam tìm khắp nơi không thấy cái ví cũng không thấy ông lão chăn bò đâu. Hai hòn đá chặn bánh xe đã được ai đó khuân vào để bên vệ đường. Trên hòn đá thấy dán mảnh giấy có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Muốn lấy lại giấy tờ thì phải vác 2 hòn đá này lên trên đồi”.
Ôi mẹ ơi! 2 Hòn đá vừa to vừa nặng, ngọn đồi trước mặt lại vừa cao vừa dốc, vác hòn đá này liệu có bò lên được trên đó không? Hà Tam kêu to lên: “Đừng bắt ép người ta như thế! Cần bao nhiêu tiền cứ ra giá đi!”.

Khi Hà Tam ven đường mòn vác 2 hòn đá đến chân đồi thì thấy một cái mũ lá có kẹp một tờ giấy viết mấy chữ: “Đừng nói đến tiền, xin mời lên đồi”. Hà Tam tiếp tục đi, được một đoạn lại thấy cái mũ lá cũng có tờ giấy yêu cầu Hà Tam cứ vác đá lên đồi, các chuyện khác miễn bàn. Không còn cách nào khác, Hà Tam đành phải bê 2 hòn đá vất vả từng bước bò lên.

Lên được đỉnh đồi thật không dễ gì. Vậy mà trên đó không thấy có người cũng không thấy giấy tờ lái xe, chỉ thấy có tờ giấy dán trên một thân cây yêu cầu Hà Tam vác hòn đá theo hướng chỉ dẫn đi xuống phía dưới.


Xuống được dưới chân đồi vẫn không thấy giấy tờ, ngoài một tờ giấy yêu cầu Hà Tam vác hòn đá đi ngược trở lên. Cứ như thế theo hướng chỉ dẫn trên các tờ giấy, Hà Tam vác hòn đá đi qua mấy quả đồi nhỏ, mệt tưởng chết, cuối cùng mới thấy cái ví da của mình đặt trên một nấm mồ đất trơ trọi.

Giấy tờ đủ cả, tiền bạc không thiếu một xu. Dưới cái ví tiền còn có một tờ giấy viết:
“Cái ví này là do tôi nhặt được, bây giờ nó đã trở về với chủ của nó. Anh có biết vì sao tôi lại bắt anh vác hòn đá đi một quãng đường xa đến trước nấm mồ này không? Đây là mộ của con trai tôi. Một đêm hai năm trước, nó đi xe máy về nhà, vấp phải hòn đá của một kẻ nào đó không có lương tâm bỏ ở trên đường, bị ngã xuống đường và bi xe container cán từ sau tới và chết. chỉ vì hòn đá của người không có lương tâm.Tôi đưa anh đến tận mồ của con trai tôi là mong anh hiểu rõ một đạo lý:

“Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm”. 
_ ST _

 ĐỌC THÊM:

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

BÓC VỎ BẢN THÂN















Bài học dành cho teen

Hai viên gạch xấu xí

Kiều nữ - Đại gia và câu chuyện con Cáo
Vết thương tinh thần 
Đôi khi kinh nghiệm lại giết chết mình

 

Bài học số 1: Chọn nghề
Trong câu chuyện dí dỏm trên, chú lạc đà con đáng thương đã ở nhầm nơi để sống. Tuy có rất nhiều tiềm năng khác nhau, nhưng tất cả chúng đều trở vô dụng vì không có cơ hội để “bung”. Nếu cứ sống trong sở thú, các tiềm năng ấy sẽ ngày càng bị “bào mòn” cho đến khi “tiêu hủy”.

Teen thân mến, nếu đang đọc bài viết này, teen hãy ngẫm nghĩ xem mình có những tiềm năng gì? Và những nghề nào phù hợp nhất để “bùng cháy” tối đa các tiềm năng đó?

Lạc đà sẽ chết nếu sống trong đại dương, lạc đà cũng sẽ vô dụng nếu sống trong sở thú hay rừng rậm. Sa mạc mới chính là cho lạc đà. Đâu là sa mạc của em?


Bài học số 2: Rào cản tâm lý

Chiếc chuồng của sở thú đã “án ngữ” tứ phía không cho con lạc đà được tự do sống hết “bản chất” của mình. Con người mình cũng có những chiếc cũi rào quanh đấy teen ạ. Đố các em đó là gì? Ấy chính là các “rào cản tâm lý”.

Teen hãy xem mình có những rào cản tự thân nào do chúng ta tự tạo ra sau đây nhé:

- Rào cản 1: Sự nhút nhát

- Rào cản 2: Sự lười biếng

- Rào cản 3: Tự ám thị mình rằng “Mình không thể!”

- Rào cản 4: Tự mãn đối với những thành tựu nhất thời

Đó là những bức tường vững chắc trì nặng lên đôi vai, khiến chúng ta không thể lớn lên và phát triển.

Đăng Thanh - một cậu sinh viên ở tuổi “mãn teen” - hối tiếc kể về “một thời đã qua”: “Lúc còn học sinh mình là chúa lười. Trường lớp có hoạt động gì là ứ thèm tham gia. Có lần thấy mình vẽ mấy bức chân dung vu vơ nhưng rất có hồn, tụi bạn khuyến khích đi học vẽ. Nhưng vì lười quá nên chẳng thèm đi mặc dù sau này định thi vào ĐH Kiến trúc TP.HCM.

Sau này, vô tình một lần trong môn mỹ thuật ở lớp đại học (không phải ĐH Kiến trúc TP.HCM vì mình thi rớt), thầy bảo tay vẽ của mình có thể ở “đẳng cấp” khác nếu như chịu luyện từ sớm hơn, bây giờ thì tay cứng hết cả rồi, muốn luyện cũng khó”.

Hay Nhu An - MC tài năng của Trường ĐH Sư phạm TP.HCM - thú thật: “Hồi đó mình cứ nhút nha nhút nhát, mỗi lần hình dung cảnh đứng nói trước mọi người là đầu óc cứ như “trong suốt”, tim như nhảy điệu disco nên chẳng bao giờ dám nghĩ mình có thể dẫn một chương trình. Ấy vậy mà khi học đại học, khi lớp “bí” quá vì MC bị hỏng xe, không đến kịp, thế là tụi bạn đẩy mình ra làm “thế thân” dẫn chương trình vì thường ngày “bà tám” mình hay xài từ độc. Ai dè sau buổi đó thầy cô và các bạn khen quá trời. Lúc đó mình mới nhận ra mình có khả năng nói trước công chúng".

Thông thường, khi nói câu “tớ lười” hay “tớ sợ”, biết đâu chừng vô tình teen đã bỏ qua cơ hội khám phá chính mình, tìm thấy “ngọc trong đá”! Hãy dẹp bỏ những rào cản không cần thiết để sống tối đa có thể.

“Bóc vỏ” bản thân mình để là một chú lạc đà tha hồ tự do tung tăng khám phá những khả năng tiềm ẩn của mình, teen nhé!

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

Hai viên gạch xấu xí

Đến một miền đất mới, các vị Sư phải tự xây dựng lại mọi thứ, họ mua đất,gạch, cát, đá, vữa . . .và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao việc xây dựng một bức tường gạch, chú rất tập trung vào công việc, chú luôn kiểm tra xem viên gạch đã đặt thẳng chưa, hàng gạch có ngay ngắn không? Công việc tiến triển khá chậm, vì chú đặc biệt kỹ lưỡng, tuy nhiên chú không lấy đó làm phiền lòng, vì chú biết chú đang xây bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.

Có thể bạn quan tâm:


Cuối cùng chú cũng hoàn tất công việc, khi hoàng hôn buông xuống. đứng ra xa, chú ngắm nhìn công trình lao động của mình, chợt chú nhận thấy có điều gì đó không ổn trong công trình. Mặc dù đã rất cẩn thận xong có 2 viên gạch đã bị đặt nghiêng, và điều tồi tệ nhất là 2 viên gạch đó lại nằm giữa bức tường. chúng như đôi mắt trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu dẫn họ đi khắp nơi, trừ chỗ bức tường mà chú xây dựng.

Hai viên gạch xấu xí

Một hôm, có 2 vị sư già đến thăm ngôi đền, chú tiểu dẫn 2 vị đi khắp nơi, và lái sang những chỗ khác, song 2 vị sư già cứ nằng nặc đòi đến khu vực bức tường mà chú tiểu xây dựng. đứng trước bức tường, một trong 2 vị mới thốt lên Ôi bức tường mới đẹp là sao!

Hai vị nói thật chứ! Hai vị không thấy 2 viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư? Chú tiêu kêu lên trong ngạc nhiên. “ có chứ! Nhưng chúng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép lại thành bức tường tuyệt vời ra sao” vị sư già từ tốn.

Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với chính bản thân mình cứ luôn nghiền ngẫm với những mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nghĩ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã quên rằng đó chỉ là 2 viên gạch xấu xí trong 998 viên gạch hoàn hảo.

Đôi khi chúng ta lại cũng quá nhạy cảm với những lỗi lầm của người khác. Khi gặp ai mắc lỗi, ta nhớ từng chi tiết và mỗi khi ai đó nhắc đến họ là ta liên hệ ngay đến những lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.

Tôi và bạn cần học cách rộng lượng với những người khác.