Tôi điếng người nhìn từng giọt nước mắt
em lăn dài trên má, bỗng thấy mình ngây thơ một cách tội nghiệp, tự cho mình
thông minh trong tình yêu luôn là những người ngu ngốc nhất, tôi ngu ngốc đến độ
yêu em nhưng không nhận ra em cũng yêu mình.
* * * * * *
Em là cô gái tôi quen từ khi còn là
thằng nhóc con 4 tuổi.
Sinh nhật 1 tuổi, lúc làm lễ đoán
tương lai, em bẻ gãy một ống xi ranh, vò nát một bông hoa, đập vỡ một cái chén,
cắn nát một tấm hình, cuối cùng chọn một cây bút và một quyển sách.
3 tuổi, mẹ lần đầu tiên gửi em đến
nhà trẻ, em lặng thinh vứt hết đống khăn cô mới gấp, kéo tóc bạn gái, còn dành
cả đồ chơi…
4 tuổi, tôi vừa biết đi xe đạp đã chở
em bon bon trên con đường làng hun hút, em đút chân vào vòng quay bánh xe đạp
mà cười toe. Cũng tuổi đó, em nháo suốt một ngày và không cần đi học mẫu giáo, ở
nhà cũng đọc được viết được một cách nhanh chóng.
Em 5 tuổi tôi 9 tuổi, vườn nhà em trồng
nhiều cây, khá nhiều sâu, giữa trưa em trốn mẹ không ngủ, ra vườn bắt toàn bộ rồi
xếp hàng phơi nắng, hại tôi qua chơi phải khóc thét chạy về.
Sinh nhật 6 tuổi, mẹ tặng em con búp
bê mắt chớp xinh xắn, buổi sáng mua buổi chiều mẹ hứa không mua nữa vì em bẻ
búp bê rồi vứt mỗi góc nhà một bộ phận…
7 tuổi, em giấu mẹ theo tôi học võ, bắt
đầu đánh nhau với người ta, an ổn làm “đại ca” và cuộc sống trôi qua yên bình
suốt những năm em học cấp 1.
Em 12 tuổi thì tôi vừa đậu trường
chuyên của tỉnh, trong bữa tiệc ăn mừng em len lén kéo tôi vào góc nhà rồi hôn
má tôi thật khẽ, tôi nghe tìm mình rộn ràng còn mặt đỏ rực trong khi em hồn
nhiên cười khúc khích.
15 tuổi, em học trường chuyên xa nhà
thì tôi cũng vào đại học. Lần đầu tiên em khóc khi chia tay tôi, cũng là lần đầu
tiên tôi chọc được em mà nghe lòng mình nghẹn đắng.
Tuổi dậy thì của em không có tôi bên cạnh…
Rồi em đậu vào đại học – ngôi trường
một thời tôi học cũng là lúc tôi tốt nghiệp rời trường, cuộc sống của 2 đứa cứ
vòng vo đầy những cuộc đuổi bắt.
Có em trong đời đã trở thành hạnh
phúc và thói quen của tôi, thế nhưng em lớn rồi, em tòn teng với một mớ quan hệ
không tên.
Trời Đà Nẵng về đông, mưa không lớn
nhưng lạnh buốt và tinh khôi, em đi cái xe đạp cũ rích mượn được của cô bạn
cùng phòng chạy qua chỗ tôi ở trọ, đám bạn tôi chọc về quan hệ giữa hai người,
em tỉnh bơ: “Chồng em, em đi thăm không được hả?” kết quả tôi lại khóc thét vì
bao lời thiên hạ muốn chọc em đều chạy qua tôi.
Nghỉ hè tôi và em cùng nhau về quê,
em vẫn thích chạy xe đạp vào những buổi chiều trong lành trên con đường làng
hun hút, vẫn thích kéo diều chạy chân không trên những cánh đồng trơ gốc rạ, vẫn
thích rủ tôi đi bẻ trộm ngô hay trộm trái cây, trộm xong thì la lớn lên để chó
đuổi, tiếng cười của em giòn tan trong gió.
Em tôi luôn đầy sức sống.
Chúng tôi có hàng xóm mới, là một
chàng trai hơn em 2 tuổi, cậu ấy có nụ cười tỏa nắng, thích nghe nhạc rock,
thích chăm xương rồng, thích thổi Harmonica và thích em.
Em 18 tuổi, em thử nghe nhạc rock, trồng
hoa ti gôn trước sân, mơ màng nghe tiếng Harmonica, em nói chuyện với cậu ấy dịu
dàng và che miệng cười duyên dáng.
Mùa hè năm ấy, nụ cười của em đầy ngọt
ngào còn tiếng sáo của tôi không hề vang lên. Tôi dần quen với việc có thêm một
người mới trong cuộc sống của chúng tôi và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục…
Khi em 20, em hồn nhiên với những câu
chuyện mình kể, vẫn bên tôi bằng cách cãi nhau, bằng cách bắt nạt tôi, bằng những
sở thích trái ngược và bằng cách im lặng, sự im lặng thấu hiểu lẫn nhau.
21 tuổi, em trốn mất dạng, không thèm
nhìn mặt anh hàng xóm vì trời mưa còn bắt em dầm mưa, trong khi em đi xe đạp vội
quá, tôi cầm áo mưa chạy bộ không kịp, trở về ốm một trận nặng mấy hôm liền
không cầm nổi điện thoại sao hỏi thăm em đây? Em tôi vẫn còn trẻ con lắm.
Rồi em có bạn trai – là cậu bạn hơn
em 2 tuổi, bạn trai em dịu dàng, thích đọc sách khi rảnh rỗi và thích chăm sóc
em từng chút, nhìn em hạnh phúc trong niềm vui mới, tôi mỉm cười mà nghe lòng
xót xa.
Cô gái nhỏ của tôi cuối cùng đã trưởng thành, em không thuộc về tôi.
Em hay hẹn tôi cà phê sáng, vô tư
mang tôi theo trong những lần hò hẹn của mình, em háo thắng cãi nhau với tôi rồi
để bạn trai mình dùng nụ cười dịu dàng hòa giải. Khi ấy tôi đã 25, đã trưởng
thành nhưng vẫn cố cãi chỉ để thấy em của những ngày xưa cũ. Tôi hoài niệm những
gì đã qua.
Quen nhau được vài tháng thì chia
tay, em không buồn không khóc chỉ mời tôi ăn kem giữa mùa đông khá lạnh và
hương hoa sữa nồng nàn, em tự nhiên giành lấy khăn quàng trên cổ tôi rồi tự
quàng vào cổ mình, em cười rất nhẹ: “Người ta không chịu nổi tính tùy hứng của
em”. Thế thôi, rồi em đứng giữa phố cười giòn tan trong màn bụi hoa sữa rơi lả
tả trên những góc đường.
Có một ngày em nhắn tin hỏi tôi:
“Sao anh chưa có người yêu?”
Tôi đang đi công tác và dành kha khá
thời gian suy ngẫm để trả lời câu hỏi này của em:
“Bởi vì em chưa có bạn trai”.
Em trả lời gần như lập tức:
“Ủa, em không có bạn trai và anh
không có bạn gái thì liên quan gì đến nhau chứ?”
“Anh đùa thôi, vì anh chưa muốn yêu
đương”, thực ra thì tôi đã xóa đi một đoạn tin nhắn sau khi do dự khá nhiều: “và
vì muốn chờ đợi em, vì muốn chắc rằng em hạnh phúc”.
Em bỗng dưng phát cáu qua tin nhắn:
“Hừ, mà thôi, kệ xác anh, anh có bạn
gái hay không chả liên quan gì đến em, đồ nhát gan”.
Tin nhắn đầy giận dữ, tôi không rõ vì
sao em giận nhưng lại vô cùng hoảng hốt khi tiếng giọng nữ êm dịu thông báo “Số
máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại
sau”, em lại trốn mất khỏi đời tôi.
Tôi trở về sau chuyến công tác dài,
em mời tôi sinh nhật bằng bữa cơm em nấu, nhìn bánh sinh nhật có tên tôi mà
lòng hân hoan đến khó tả. Em chúc mừng sinh nhật tôi bằng rượu, tôi dở khóc dở
cười khi em say, thế nhưng việc không ngờ nhất là em bỗng níu áo tôi, tát mạnh
vào má tôi rồi bật cười ha hả:
“Rốt cuộc anh xem em là gì vậy chứ,
em làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn có cả bạn trai để khiêu khích mà anh
cũng không hề phản ứng, rốt cuộc thì anh có yêu em hay không?”
Tôi điếng người nhìn từng giọt nước mắt
em lăn dài trên má, bỗng thấy mình ngây thơ một cách tội nghiệp, tự cho mình
thông minh trong tình yêu luôn là những người ngu ngốc nhất, tôi ngu ngốc đến độ
yêu em nhưng không nhận ra em cũng yêu mình.
Lau nhẹ những giọt nước lăn dài trên
má, vuốt hàng mi dài đang say ngủ của em mà lòng thỏa mãn, tôi đã muốn nhảy cẫng
lên để thông báo cho cả thế giới biết tình yêu cả đời của tôi đã được đền đáp
nhưng em thì ngủ ngon rồi.
…
Tôi 32 tuổi, một sáng thức dậy, em quấn
tôi để hỏi:
“Chồng ơi, chồng à, sao ngày đó chồng
hay bị em bắt nạt vậy?”
Tôi nhéo chóp mũi em mà mỉm cười hạnh
phúc:
“Ngốc quá, con trai chỉ để con gái bắt
nạt khi cô ấy là người quan trọng trong lòng mà thôi”.
~Dear.vn~
0 nhận xét:
Đăng nhận xét